Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

Hành trình của những kẻ cô đơn - Chap II - Gặp mặt


Người ta thường nói rằng khi ta gặp những người bạn đặc biệt, ta thường có những cảm giác hoặc ấn tượng đặc biệt nào đó đi kèm. Pice chẳng biết điều đó đúng hay không, nhưng cô cho rằng đôi khi người ta chỉ cố nghĩ ra cái gì đó để giải thích cho sự việc thôi, vì gặp mặt ai đó đều có những nét đặc biệt riêng. Riêng với 2 đứa Resno và Ango thì … lại chẳng có gì đặc biệt cả!

Throwback về quá khứ 4 năm về trước…
– “Và sau đây xin chúc mừng thủ khoa khoa Tiếng Anh – Bạn Võ Ango! Xin mời bạn lên trên sân khấu.” – Tiếng MC vang lên trong buổi khai giảng nhập học đầu năm của mấy đứa sinh viên năm nhất

Một con bé lò dò bước lên, nó đeo cặp kính che gần nửa khuôn mặt, tóc ngắn, da ngăm ngăm đen. Nó có vẻ hơi ngại ngùng trong chiếc áo sơ mi trắng sơ vin với cái quần bò đen, cười gượng gạo khi nhận phần thưởng của trường và đối diện với cái máy ảnh.

– “Nhìn bạn này đúng chuẩn dáng mọt sách, bảo sao thủ khoa, chắc suốt ngày chỉ biết học.”

Đấy là suy nghĩ đầu tiên của Pice về cô bạn thủ khoa này. Tuy biết rằng đánh giá một người chỉ qua 1 lần gặp mặt chưa nói chuyện có phần phiến diện, nhưng cô phải công nhận ai nhìn thấy Ango cũng sẽ đều có những ấn tượng như vậy.

– ” Các em lên văn phòng khoa Anh để xem danh sách lớp nhé!”
Lục đục chạy lên văn phòng khoa để xem cái danh sách lớp, Pice hi vọng mình sẽ được xếp vào lớp nào có nhiều bạn giỏi để có thể tiến bộ. Điểm đầu vào của Pice không quá cao, nhưng cũng tạm ổn để cô hi vọng mình sẽ được vào một lớp kha khá. Lướt 1 lượt từ đầu đến cuối danh sách, Pice thấy cái tên Võ Ango.

– “Ồ, lớp mình có cả bạn thủ khoa này, chắc lớp này ổn đấy :”)” – Pice mừng thầm.

Sau đó cô biết thêm, lớp cô còn có cả bạn á khoa, điều đấy càng củng cố 1 niềm tin mạnh mẽ cho Pice rằng rồi sau này cô sẽ được học với nhiều người giỏi, được học nhiều cô giáo dạy hay, về một tương lai sáng lạn ở khoa Anh này…

**

Ngày học đầu tiên, lớp bầu tạm lớp trưởng, lớp phó, bí thư và thủ quỹ. Pice cũng là một đứa ưa hoạt động, vì cô luôn có một tâm niệm rằng lên Đại học sẽ là khoảng thời gian cho cô bay nhảy, tham gia thật nhiều phong trào để tạo nên những kỉ niệm đẹp nhất cho thời sinh viên của mình. Pice vì thế xung phong làm bí thư, sau 1 tràng giới thiệu thành tích các kiểu thì… cô chẳng được làm cái chức vụ khỉ gì trong lớp. Khốn! :v

Lớp đã bầu xong 1 loạt các chức vụ, còn mỗi thủ quỹ là chẳng đứa nào dám nhận.

Từ phía dưới cuối lớp, một con bé tóc đen dài giơ tay lên

-“Thôi nếu không ai làm thì để tớ làm cho, tớ thích giữ tiền.”

Con bé đó chính là Resno. Pice quay lại nhìn con bé đó… Con bé lại cúi đầu xuống, có vẻ khép kín, tay nó lại vân vê mấy cái lọn tóc đen hơi xoăn xoăn ở trên đỉnh đầu. Nó cũng mặc một cái áo màu tối, ngồi ở bàn cuối lớp. Chắc con bé này là đứa hướng nội, giữ tiền sẽ cẩn thận. Tuy nhiên có vẻ lại là một đứa hơi khó tính và khó gần. Pice lại quay lên và mải làm quen với các bạn mới khác trong lớp.

Không giống như việc Harry Potter gặp Hermonie và Ron, 3 đứa không thân ngay từ những lần đầu nói chuyện. Nhưng bằng cách nào đó, 3 đứa chúng nó vẫn thân nhau, và còn lập lên một nhóm Reactionary girls. Pice càng có niềm tin rằng, không nhất thiết khi gặp những người bạn đặc biệt ta cần có những cảm giác đặc biệt, điều quan trọng rằng tình bạn ấy đã trải qua những cái gì và được vun đắp như thế nào… Định mệnh nhiều khi không quá đơn giản hay lộ liễu ngay từ lần đầu tiên, cũng không phải là cái gì đó tự nhiên rơi từ trên xuống. Để tìm thấy những thứ đặc biệt, đôi khi chúng ta cần phải cố gắng, chiến đấu hoặc thậm chí tan đàn xẻ nghé vài lần…

Những ấn tượng về 2 đứa là rất nhỏ, chỉ là những suy nghĩ thoáng qua trong đầu óc Pice giữa vô vàn suy nghĩ về những người bạn mới. Nói chung là khi gặp mặt 2 đứa này, Pice chẳng bao giờ nghĩ là nó đặc biệt gì trong đám bạn cô mới gặp hồi sinh viên năm nhất. Dường như lúc ấy, Pice là một con ngựa mới xổng chuồng, cô thích chơi với những bạn năng động, hướng ngoại vui vẻ chứ chưa tìm được điểm chung nào đối với những đứa khép kín hay mọt sách. Cô đã phát ngán việc học rồi, đối với cô, 12 năm dán mắt vào học đã là quá đủ! Cô muốn bay nhảy, cô muốn đi, cô thậm chí còn không muốn bản thân mình bị down bởi những đứa hướng nội…



**

Học kì II năm nhất, Pice được chị cô giới thiệu cho phỏng vấn vào một câu lạc bộ Tình nguyện mới thành lập tại trường. Phấn khích với điều mới mẻ này, Pice đi phỏng vấn và vào ban Marketing and ER của câu lạc bộ. Chủ nhiệm câu lạc bộ là 1 anh năm 4 – Tocoa – một người cũng có kha khá tác động lên Pice nhưng chắc cô không kể ở trong cuốn truyện này.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn cả là cô thấy con bé Resno ở đấy! Cô không biết nó tham gia câu lạc bộ này từ khi nào. Nó ở ban dự án, và cô thì có nhiệm vụ phải PR cho cái dự án mà nó đang làm.

Kể từ khi tham gia vào câu lạc bộ, Pice nói chuyện với Resno nhiều hơn. Cô phát hiện ra là con bé này khó tính và nói lắm vãi! Đôi khi nó làm cô sợ vì cái tội cứ sồn sồn lên mỗi khi nó bực mình. Hai đứa chỉ hay nói chuyện về công việc trong câu lạc bộ, đặc biệt con bé phát huy hết tốc lực và năng lượng của mình khi … nói xấu Tocoa. Tocoa có một đam mê mãnh liệt đó là anh ta có thể đút tất cả chúng nó vào một cái bao rồi làm cho chúng nó yêu nhau chỉ bằng vài câu nói và sức ảnh hưởng của anh ta. Pice và Resno đều đồng ý rằng, ông đã khá thành công khi trở thành 1 người ảnh hưởng để gắn kết 2 đứa chúng nó cùng với mấy đứa trong câu lạc bộ lại với nhau chỉ bằng cách … trở thành tâm điểm của mọi cuộc nói xấu! Nếu Tocoa biết được điều này, hẳn sẽ hạnh phúc và cảm động rơi nước mắt!

Câu lạc bộ là nơi mà Pice tiếp xúc và thân với Resno hơn, tuy nhiên tất cả mới chỉ là bắt đầu…

Cảm thấy vẫn hơi có lỗi với Ango vì cho đến tận lúc này, Ango vẫn đang rất mờ nhạt trong kí ức của Pice. Cô chắc hẳn nó đang ở nhà vui vẻ với cái chồng sách của nó hoặc thất vọng vì những gì khoa Anh mang lại cho nó những năm đầu Đại học… Đến đây, Pice lại nhớ đến câu nói rằng Ango chắc sẽ lấy chồng … sách! Dù gì thì, hi vọng bạn sẽ đủ kiên nhẫn và đợi chờ việc Ango trỗi dậy ở những phần sau…

Hành trình của những kẻ cô đơn - Chap I - Cảm hứng



Hà Nội vào những ngày cuối năm, cái nắng hanh hanh, mấy cơn gió se se khiến con người ta trở nên nhạy cảm. Những cô gái có thể cười tươi như nắng, tung tăng trên những cung đường để gió lùa tóc rối gió bay bồng bềnh trong ngày nắng. Vài bạn đáng yêu có thể khoác ba lô lên đến những cung đường hoặc một vài ngõ ngách của Hà Nội để bắt nắng và bắt gió ngừng lại trong từng pô ảnh. Vài người nao nức mua đồ đón tết, hay chuẩn bị đồ để về với những người thân yêu. Ở cơ quan, người ta trao cho nhau những câu chúc Happy New Year cho những ngày làm việc cuối cùng của năm 2016.

– Alo, Pice à e?
– Vâng chị ạ!
– Hôm nay và thứ 2 em TuTi nghỉ nhé em, nhà em ấy có việc. Với lại chị dặn em này, khi em đến dạy TuTi em phải blabla…
– Dạ vâng em hiểu rồi ạ! Em chào chị!

Tắt máy, cô thấy mình lại rơi vào một khoảng không bồng bềnh trong suy nghĩ. Pice theo chuẩn của xã hội thì cũng có vẻ bình thường, cũng tóc đen, da vàng, mặt mũi đầy đủ không đến nỗi nhưng gia đình cô lại coi cô như 1 alien với mấy tính cách theo họ là không bình thường.
Cô thích việc đi dạy, bởi cô cho rằng giáo dục có thể thay đổi cả số phận của một con người. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng chưa bao giờ dạy học là một điều dễ dàng cả. Dạy học là một việc vô cùng khó khăn và nhạy cảm, bởi sự quan trọng của nó đối với cuộc sống của 1 con người. Dạy học không những yêu cầu cần có kiến thức tốt mà còn yêu cầu cần có phương pháp, có cơ sở lí luận kèm theo quan sát, thử nghiệm, đưa ra những giải pháp tốt cải thiện cho học sinh của mình. Vì mỗi học sinh là những có những thói quen, tính cách, mức độ tiếp thu khác nhau nên với cô mỗi học sinh là 1 cuộc hành trình đầy thử thách nhưng cũng rất thú vị.
TuTi là một đứa học sinh đáng yêu, cá tính, tuy nhiên cũng ham chơi và lười học. Cô có nhiệm vụ trở thành 1 người bạn của TuTi và sau đó hướng TuTi đến những kiến thức tốt. Đây cũng là 1 thử thách cô muốn đặt ra cho mình, tuy nhiên đề bài đưa ra cũng thật quá mông lung, và kì vọng của phụ huynh khiến cô không biết mình nên làm gì tiếp theo… Cô thấy mình như thể là 1 governess, tuy nhiên để hướng học sinh đến những tài liệu hay, thói quen tốt thì thực sự cần thời gian, nhất là đối với những học sinh cá tính và mải chơi như thế này… Cũng thấy buồn, bố mẹ không thể có thời gian ở cạnh con cái, dạy cho con những cái hay ho, chỉ có thể cho chúng vật chất và nhờ người làm thay nhiệm vụ của mình. Thở dài một hơi, cô lại tự nhủ: Thôi thì cố gắng!

Sau cuộc gọi ấy, cô đã bị bỏ bom kế hoạch của bản thân. Trong thời gian trống này, cô lại muốn làm thật nhiều thứ, cô lại đứng giữa hàng loạt các lựa chọn.

– “Ê, rảnh không, đi xem phim với tao?” – Drop cái tin nhắn vu vơ và đầy cảm hứng vào nhóm Reactionary girls.
– “Bây giờ á?” – Resno đáp
– “Ừ, bị học sinh bỏ bom rồi!”
– “Tao đang định đọc sách”
– “…Thế là không đi hả?”
– “Ừ.”

Resno là một đứa sống trên giường. Nếu vào ngày rảnh không phải đi đâu, cuộc sống của nó chỉ là đi từ giường xuống nhà ăn và đi từ nhà ăn về giường. Thế nên là, kéo nó đi xem phim vào một ngày nó đang trên giường như thế, cũng biết chắc là nó sẽ không đi đâu và nói là còn phải học và đọc sách. Thế rồi chắc rằng ngày mai nó vẫn sẽ lại kêu lải nhải: “tao chả làm được cái gì cả bọn mày ạ!”

Nhóm còn 1 đứa nữa tên Ango. Dạo này nó kín tiếng ít thèm rep inbox nên suýt nữa không được xuất hiện trong mấy dòng này. Theo đề nghị của Resno, Pice sẽ mô tả Ango bằng một câu: “Ôi tao buồn quá, tao muốn khóc quá!”. Vì là chẳng nhận được lời rep nào từ Ango nên thôi cô cũng xác định hôm nay sẽ lại một mình lang thang.

Nhấc mông khỏi bàn làm việc, Pice chụp lấy cái áo gió, quàng cái khăn to sụ và khệ nệ vác 1 balo đựng sách và 1 cái cặp đựng máy tính về. Nhân tiện nói thêm, trong balo của Pice bao giờ cũng có sách, chỉ là để chữa bệnh tâm lí cho một đứa muốn đọc quá nhiều thứ mà ko sắp xếp được nhiều thời gian để đọc. Thế nhưng vấn đề của Pice là làm việc theo cảm xúc và rất tùy hứng, mà hứng của cô thì có thể thay đổi chỉ sau 1 cái búng tay. Tự tin với balo sách này, Pice quyết định đi tới quán cafe sách ở phố Đặng Dung để ngồi nghiền ngẫm thay vì đi xem phim.

Vì là cafe sách nên sách ở đây cũng khá nhiều thể loại, cũng nhiều sách của NXB Tri thức hay, cũng có cả những cuốn ngôn tình hay tiểu thuyết… Ngồi xuống, Pice với tay lấy 1 cuốn về các nguyên tắc nhận thức của con người, cô bắt đầu đọc…



!@#$%^&*()

Quán này hôm nay ồn vãi! Bàn bên cạnh đang là mấy bạn ngồi nói chuyện về thành công, đằng trước mặt lại là một cặp đôi, đứa nào đứa nấy cúi đầu vào ipad của mình rồi thi thoảng lại chí chóe. Cô hi vọng ở đây sẽ nhìn thấy nhiều bạn ngồi một mình hay ho mà có vẻ như hôm nay không phải như thế. Nó khác hẳn với cái ấn tượng đầu tiên của cô về cái quán này, và hôm nay cô cũng chẳng gặp bạn nữ nào đáng yêu ngồi đọc sách một mình giống cô cả! Được mỗi bạn phục vụ rất xinh.

Lang thang mãi vài quán cafe ở Hà Nội, cô chưa tìm được quán nào thực sự ưng ý và phù hợp với tiêu chuẩn của mình: có đồ ăn và đồ uống ngon, yên tĩnh, có sách, đèn vàng mà giá cả cũng phải xinh xinh. Có vẻ như không chỉ việc tìm kiếm quán cafe, mà tất cả các cuộc tìm kiếm khác của cô và của nhóm đều có vẻ gặp rất nhiều khó khăn. Cuộc sống này là một cuộc hành trình, còn cô và những người bạn của cô lại luôn là những kẻ cảm thấy cô đơn hay lạc loài trong cuộc hành trình ấy.
Do ồn ào, cô thấy khó lòng có thể tiếp tục việc đọc cuốn sách kia. Nhạc cũng to quá, đèn cũng sáng quá, và cô cũng khó tính quá. Đặt cuốn sách lại lên giá, cô quyết định lôi máy tính ra và bắt đầu gõ…

“Hành trình của những kẻ cô đơn….”