http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nu-Nhi-Tinh-Dong-Le/ZWZAB8IA.html
“鸳鸯双栖蝶双飞
满园春色惹人醉 “
满园春色惹人醉 “
Những
giai điệu đầu tiên của bài hát, kèm theo tiếng đàn như dẫn ta vào một vườn tình
ái, nơi mà chỉ có ta và người tri kỉ của mình. Cảnh tượng thiên nhiên như trong
những bức tranh về cõi thần tiên, một đôi cánh bướm chập chờn và quấn quýt bên
nhau hạnh phúc… Vườn hoa mờ mờ ảo ảo trong khói sương, có sắc tím và vàng cam của
nền trời và đôi uyên ương đang hạnh phúc mê đắm. Tiếng cười hòa lẫn với tiếng nhạc,
đôi bướm rập rờn bay và nàng nữ nhi đắm chìm trong hạnh phúc với người tri kỉ.
Còn gì trọn vẹn và viên mãn hơn giây phút này? Với nàng, chỉ cần mãi mãi được
bên nhau như thế, ở bên người mình thương như vậy, cuộc đời này đã chẳng còn gì
phải hối tiếc…
Đoạn
B vang lên như có một báo hiệu gì đó. Khung cảnh hạnh phúc ấy chẳng tồn tại được
bao lâu, hạnh phúc dần tan biến trong khói mây… Giờ đây nàng nhìn lại, cảnh còn
đây mà người nỡ ở đâu mất? Phải chăng nàng vừa mơ một giấc mơ ngọt ngào, mọi hạnh
phúc ấy chỉ là trong tâm tưởng của một người con gái mong muốn được hạnh phúc với
người mình yêu? Đó là giấc mơ chưa từng tồn tại, hay đó đã từng là một quá khứ hạnh
phúc mà giờ 2 người đành phải chia xa?
Những
đoạn lên cao tưởng chừng như những lời oán hận ông trời của một nữ nhi yếu đuối.
Mộng tình tan mất và người tình giờ ở nơi đâu? Tại sao người ra đi, để lại mình
ta bơ vơ trong cõi trần tục lạnh lẽo này? Những áng mây kia nếu có tan đi, hãy
cuốn ta đi cùng người đi, đừng để ta lại đây một mình!
Nỗi
lòng này ai hiểu thấu, con tim này ai làm ấm lại? Có lẽ là chả còn ai, và có lẽ
là cũng chẳng bao giờ tim ta có thể ấm lại một lần nữa… Trái tim này đã theo chàng
đi về một nơi nào đó xa lắm rồi, cuộc sống ở đây chỉ còn lại đau khổ, chỉ còn lại
sự cô đơn!
Nàng
vùng vẫy trong sự cô đơn, nàng bơ vơ không còn gì bấu víu… Lời hát như một lời
than khóc dài đầy đau khổ của một nữ nhi yếu đuối bất lực trước mọi sự việc.
Nàng chỉ còn biết khóc cho thân phận mình, khóc cho mối tình đã tan trôi…
Đoạn
A được lặp lại sau một đoạn nhạc nghỉ dài. Nàng đã mệt rồi, và nàng ngủ thiếp
đi. Trong mơ, những khung cảnh ấy lại hiện về, nhưng không còn hạnh phúc như
trước kia nữa. Có lẽ trong vô thức, con tim nàng thấy nó có màu hạnh phúc nhưng
cũng có cả tiếng đau thương… Giấc ngủ cũng không thể mang nàng rời hoàn toàn khỏi
thực tại đau khổ. Mộng mị đã trở thành một liều thuốc tê, khiến nàng bớt đau, bớt
nhớ, nhưng nó khiến nàng cứ quẩn quanh thức, tỉnh…
Nàng
tỉnh dậy, nhận ra mình vừa chìm trong giấc mơ hạnh phúc tự tạo. Tim nàng nhói
đau, nàng lại nhớ người thương da diết. Chàng ở nơi nào? Nàng mong cùng chàng
được sống cuộc sống hạnh phúc như ngày xưa! Tiếng khóc ấy lại nấc lên khi nhớ lại
nỗi đau khổ mất đi hạnh phúc. Nàng khóc một mình, theo những giai điệu nhạc
nguôi ngoai, nàng đã không còn khóc thành tiếng nữa… Trong dòng nước mắt, vô thức
nàng lại nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc, nhớ lại khung cảnh thần tiên mê đắm!
Nàng như đang tự ru lòng mình, làm mình mê muội trong hạnh phúc không có thật,
để rồi lại thấy mình được yêu thương, được hạnh phúc.
Những
dòng nước mắt rơi xuống tay, nàng lại nhận ra đấy chỉ là mộng tưởng. Hiện thực này nàng vẫn cô đơn, vẫn
chỉ có mình nàng, đơn độc trong cuộc đời này tìm kiếm những phút giây hạnh phúc
trong hoài niệm quá khứ. Liệu bao giờ những suy nghĩ quẩn quanh của nàng mới dừng
lại và ngừng làm nàng đau?
Đoạn
B’ lặp lại, dường như nàng đã kiệt sức để chống trọi với cô đơn, hay đó là nàng
đã tìm ra một giải thoát? Có lẽ là cả 2! Nàng buông tay, mỉm cười và hi vọng
vào một tia sáng mong manh nhưng dịu nhẹ. Nàng tin, nàng sẽ ko còn đau khổ như
bây giờ nữa!
Tôi
như nghe thấy những câu nói cuối cùng của nàng thiếu nữ: “Chàng ơi, cuộc sống của
em giờ chỉ còn lại những ngày tháng xưa của hoài niệm. Người yêu ơi, ở nơi nào
đấy em vẫn mãi yêu chàng, chàng hãy đợi em! Hẹn gặp lại người trong kiếp sau…”
*Bài
viết là cảm nhận riêng của người viết trên nền âm nhạc
Người
viết không biết tiếng Trung nên khó thể trích dẫn*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét